Table of Contents

Mình từng chứng kiến nhiều người, khi giận lên thì đổi cả giọng nói, đổi cả cách xưng hô. Từ “anh – em”, “tôi – bạn” bỗng chốc hóa thành “tao – mày”. Có những lời nói, một khi thốt ra rồi thì không thể lấy lại được nữa.

 

Điều buồn nhất là: sau cơn giận, người nói thường chẳng nhớ mình đã nói gì… nhưng người nghe thì nhớ mãi, chẳng quên.

 

Giận là cảm xúc rất tự nhiên, nhưng cách ta thể hiện nó mới là thứ làm nên văn hóa. Giận rồi ai cũng có thể giận, nhưng một lời xưng hô lệch chuẩn thôi cũng đủ phá vỡ nền tảng của cả một mối quan hệ.

 

Mình từng nghe một người đàn ông nói:

“Anh không nhớ em nói gì hôm đó… chỉ nhớ em gọi anh là ‘mày’.”

 

Giận mà vẫn không làm tổn thương người khác — đó là bản lĩnh, là đẳng cấp của người biết giữ mình.

Người trưởng thành không phải là người không nổi giận, mà là người, dù tức giận, vẫn biết điểm dừng.

 

Một mối quan hệ đẹp không được giữ lại vì ai đúng, ai sai — mà vì người ta biết cư xử với nhau tử tế khi mọi thứ tồi tệ nhất.

Lúc vui thì ai cũng nói chuyện được. Nhưng khi giận, mà vẫn nói chuyện đàng hoàng — mới thấy được ai là người sâu sắc.

 

Thắng một cuộc cãi vã bằng cái tôi thì dễ. Nhưng giữ được nhau sau một trận giận mới là khó.

Bất kỳ mối quan hệ nào cũng vậy.

Lùi một câu, giữ lại một người.

Categorized in: